Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

TA NGHE THÀNH PHỐ LÊN ĐÈN

những sôi động đi ra từ con hẻm
ở đó có dáng em trong thành phố lên đèn
đêm xao động bước chân
nghe tiếng đèn lên

những ẩn chìm trong đêm
sáng về trong góc phố
âm thanh nho nhỏ cộng hưởng màn đêm
va đập yếu mềm
tiếng em
theo khắp nẻo

em hiện ra trong thành phố lên đèn
khuôn mặt kiêu sa đầy lãng mạn
nhìn qua ánh đèn thấy những vì sao
ghen tị với khuôn mặt em rạng rỡ
con đường như dòng sông ánh sáng
chảy vào ta khi thành phố lên đèn

những cung bậc vút lên
còn lại tiếng em rót vào tim ta tỉnh lặng
và âm thanh
và gió
nghe thành phố lên đèn

ta như nhớ như quên
ném cái nhìn mắc nợ phố xá
ta như lạ như quen
vứt suy tư vụn trên con đường nhựa
ồn ào xô đẩy đêm bình yên
cùng em nghe thành phố lên đèn

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

TIẾNG NÓI CHÌM TRONG BÙN ĐẤT

những âm thanh thoát ra từ lồng ngực đầy cảm xúc
vượt ngoài khoảng không
bay tự nhiên
gặp chướng ngại vật

âm thanh mang sức nặng bùn đất sỏi đá
trong giới hạn kiếm tìm
nên cứ lửng lơ rụng vào lem luốc
âm thanh bị giẫm nát
đau con cua con ốc
để cái cò cái vạc phải đi ăn đêm

âm thanh vừa ngấu sục mùi bùn
nhảy lên lá lúa cành cây
nói hụt hơi trong cổ họng
giọng thật thà đắng cay

bùn đất nặn nên những kiếp người
sỏi đá làm chắc những con đường
âm thanh cách biệt
không có cây cầu nối nắng mưa mát lạnh
không có cây cầu nối tiếng cười tiếng khóc
không có cây cầu nối đất bùn với xi măng cốt sắt
không có cây cầu
không có

âm thanh hoài thai thành tiếng nói
bùn đất cất tiếng nói bay lên
cánh đồng xanh
cánh đồng

tiếng nói bay xa tiếng nói lượn gần
lấp đầy khoảng trống
không nghe tiếng gọi
trong bùn đất 

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

BÌNH MINH VỠ

tiếng gà gáy
chạm nhau
vỡ thành mảnh văng vào không gian
găm bình minh
vết thương sáng sớm

tiếng gà có phép màu
gọi được bình minh thức
tiếng vỡ khan
im lặng tan không gian
im lặng loang con mắt mỗi người
im lặng hư vô

bình minh vỡ
cầm mảnh vỡ trên tay thấy khuôn mặt ma qủy
hóa thân gió bụi
cầm mảnh vỡ trên tay thấy khuôn mặt lạ
nói lời khác thời đồ đá đồ đồng
cầm mảnh vỡ trên tay thấy khuôn mặt rạng ngời
cười bình minh vỡ
hình như nhận ra điều gì đó, gà không gáy
vỗ cánh hụt hơi

tiếng ò ó o đã thả ra rồi
bình minh cũng đã vỡ rồi
bầu trời biến một phần sang dạng khác
ở đó người quen, chuyện mới
ở đó ăn mặc bảnh bao, khỏa thân
ngạc nhiên, lạ mắt
không phân biệt, không giới hạn

phía bình minh vỡ nhặt được tiếng khóc
nước mắt trong chê nước mắt ngoài rìa
thương sắc màu hừng đông khoát tay
tiếng khóc nhạt dần
tiếng khóc khô dần
bởi sự vô duyên mảnh vỡ bình minh không hề rớm lệ
những chiếc khăn chẳng cần lau nước mắt
rơi lã chã

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

CHIỀU KHÔNG TẮT

chiều yếu ớt rơi xuống không gian
nửa chừng đứng lại
vàng vọt
treo giữa ngày

chiều không còn sức mạnh
ngửa mặt chờ may
gió buộc chặt
chiều quằn số kiếp

chiều cười vàng ố
những vật thể trú ngụ
bỗng dưng khóc
nước mắt bị đám mây đánh cắp
nằm im

trục trặc đâu đây
vòng quay trái đất không hào hứng nữa
chiều bị giữ
không mất trong lòng bàn tay

chiều không tắt chẳng có ngày mai
nắng mục thủng rách
rảnh rỗi chiều nói nhảm
gom câu vè
nghêu ngao đợi chiều tắt

chiều không tắt đeo bám buồn vui
buồn, nắm giữ miệt mài nắm giữ
vui, không rơi vẫn còn cửa
chiều thỉu thiu
hoàng hôn héo

không gian gọi nắng mưa mây gió…
phản ứng nhanh
cứu hộ

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

EM KHÔNG LẤY ANH LÀM CHỒNG

thời gian đi qua sắc đẹp em hàng ngày
tình yêu đi qua trái tim em từng người đàn ông
em không phải sỏi đá, lặng im trước lời yêu chân thật
em trải qua hồi hộp, rung động, nhớ nhung
nhưng, tình yêu vẫn đứng yên không đi được nữa
một lựa chọn khó khăn
chỉ No không Yes

ngày đêm con tim mỏi mệt
vật vạ lồng ngực, đập không đúng nhịp
đụng chạm suy nghĩ dại khôn
trái tim ơi, nghe ta hãy lấy chồng
tấm lòng ơi, xin ngươi đừng vướng bận
uống no tình không say
em biết cuộc đời khác

em không tự cho mình đi trước, tiên phong
ranh giới giữa có chồng không có chồng mong manh
ranh giới giữa tự do ràng buộc mỗi người nghĩ khác
em đơn giản một điều, suốt cuộc đời không anh
không phải anh không đẹp, khô khan
không phải anh không khỏe mạnh, giàu sang
không phải anh… không phải
những nồng cháy xin anh tha thứ
quên em như đã quen

trước cuộc đời thức tỉnh nỗi niềm
không có anh, em xin một thứ
con của anh hay con của người đàn ông khác
miễn là em không phải gọi bằng chồng
em thẳng tưng, nói điều khó nghe, khó chịu
bởi bao đời vẫn hiểu
con gái lấy chồng con trai lấy vợ
em thì không

em sống với hạnh phúc riêng mình
chăm đứa con yêu chỉ bằng một nửa
nửa không có, em tự lo tất cả
sớm chiều không nghe dằn vặt đâu đâu
em tự nhiên nói
em tự nhiên cười
nghe tiếng con bi bô không có chồng dạy dỗ

em sẽ là tiêu điểm cho lời mỉa mai, ngang trái, ghét yêu
thứ không chồng, có con
bia miệng bay khắp xóm làng, phố xá
em một nửa, chỉ cần một nửa
đời vẫn vui tươi trên mạt xát nhân gian
cái thứ gọi lệ làng…
đặt ra trói buộc con người
ngược về phía ấy, xa xôi
mới thấy cội nguồn
hay dở

em chả là gì, em bé tí
em yêu anh để có đứa con
em yêu anh không lấy làm chồng
em có khoảng trời riêng
xin mọi người tôn trọng
em sống ngoài sai đúng