Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

NGƯỜI CHỊ


Chị tạm biệt thành phố 
lên Tây nguyên rạo rực tiếng cồng chiêng 
nơi chị ở suối bốn mùa róc rách
muông thú nghiêng theo nối nhịp mé chân đồi

Ngày chị bơi trong bao la nắng
gom nhặt sợi vàng giắt vào tuổi đôi mươi
đất bazan hồng như lửa
cháy râm ran về phía mặt trời

Đêm chị bay trong bao la gió
thấy giấc mơ như thật như đùa
cứ tìm về
quên đã vào xưa
chị cựa mình khe khẽ

Chị thèm tiếng thầm thì bên tai
dù chỉ là âm thanh vu vơ cũng được
thèm một bàn tay vuốt ve mái tóc
vẫn đợi chờ
nghe gió rụng vào thu

Và chị ước đứa trẻ bi bô
để bận bịu bước lên đời làm mẹ
rừng núi ơi
sao mà khó qúa
nhớ Sài gòn chợt nắng chợt mưa

Bấm đốt ngón tay mấy mùa rẫy đi qua
vườn cà phê hoa mùa đầu trắng muốt
chị cười
rớt giọt nước mắt
cầm giọt nào anh ánh niềm tin

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

CÁNH ĐỒNG

Cánh đồng xa một màu chân trời
Tôi di trên con đường đã quen bước chân từ thuở nhỏ
Con đường ngoằn ngoèo hai bên là những chân ruộng chiêm, mùa
Tôi bị níu lại bởi cảm giác thân quen của đồng xanh hoai hoải
Và tiếng lội bì bõm của những bàn chân da lươn ngày đêm đi qua cánh đồng      mơ ước

Con chiền chiện sà trước mặt, liếc đôi mắt tinh anh tìm mồi, tìm tuổi thơ tôi nhảy nhót
Con châu chấu, cào cào nối bước nhảy từ màu xanh sang màu vàng để cánh đồng vỡ òa bất tận
Con trâu con bò đủng đỉnh thậm thịch bước chân làm rung bờ ruộng
Con sáo đồng nhảy tưng tưng trên lưng rồi xoè đôi cánh trên sừng kéo bầu trời gần lại

Tôi gặp những người thân
suốt ngày úp mặt xuống đồng, ngửi mùi đất bùn ngai ngái
và ngửa lưng lên trời, mồ hôi dính vào áo khô cong
Họ hồ hởi hỏi tôi cũng giống như thời tôi ở nhà đánh quay, nhổ mạ…
những tiếng nói gần gũi yêu thương tỏa lan trên cánh đồng không điểm đậu
Ân tình đọng trong sự cảm nhận trái tim
Cái nhoi nhói cuộc sống hàng ngày, cái tầm thường cuộc đời biến mất
Cánh đồng tôi qua như phép lạ, nuôi lớn tâm hồn

Cánh đồng đã sinh ra đủ thứ, từ khó khăn gian khổ đến hạnh phúc giàu sang
Cánh đồng chuyển mình, mở cửa tìm bầu trời để bay vào kiêu sa, ngạo nghễ
Khi một góc cánh đồng phải ra đi, có người thân mất ruộng, có người quen không việc làm và bao nhiêu số phận sống lang thang
Nỗi đau đổi bằng cái nhìn phía trước

Ý nghĩ cứ bay lởn vỡn trong đầu, tôi nhìn cánh đồng làng quê thân thương qúa